CÓ MỘT CHÚT GÌ...
NHƯ KHÓI THUỐC ĐẮNG ĐẦU MÔI

Đào Quang Vinh

      Những buổi sáng thật sớm đầy sương mù, Huy vẫn thích ra đây, nơi quán cóc dọc theo vỉa hè này, ngồi kiên nhẫn đợi bạn tới. Tuy không hẹn nhưng biết thế nào Hùng cũng ghé qua đây, trên lộ trình đi giao bánh thường ngày của hắn. Những buổi sáng mà độ nhìn rõ chỉ còn thu lại một "block" phố. Huy có cái thú ngồi một mình nhìn khách qua lại. Đa số họ là dân buôn bán chạy hàng rong vội vã trong số đó có Hùng người bạn cùng đơn vị với anh thủa trước.

      Huy đưa ly cà phê lên môi, anh nhìn rõ mầu nước đen sóng sánh trong lòng chiếc ly bằng sành. Nhấm từng ngụm nhỏ, vị đắng và mùi thơm bốc lên từ ly càphê nóng, Huy liên tưởng đến những kỷ niệm anh có với Hùng. Bình thản, Huy thong thả đặt chiếc ly xuống bàn. Mùi Càphê tuy không thơm và đượm tình người bằng những ly càphê "phin" bé nhỏ ngày xưa. Nhưng hôm nay vô tình, nó đã kéo anh về với dĩ vãng. Thủa Hùng và anh còn tung hoành sát cánh bên nhau trên bầu trời quê mẹ. Thời kỳ của những cánh đại bàng hiên ngang vào trận tuyến nóng bỏng. Thời gian lý tưởng của tuổi thanh niên hăng hái vào đời. Hùng luôn luôn vẫn là một phi công liều lĩnh và gan dạ nhất phi đoàn.

      Có những buổi sáng trời lất phất mưa, những hạt nước vừa đủ làm ướt mặt đường nhựa đen, chiếc xe Vespa của Huy chạy vội đến đón Hùng để cho kịp giờ trực hành quân. Lần nào cũng vậy, Hùng gạt đi "ngày nào mà chúng mình lại chẳng đánh nhau, vào đây ăn một chút, nếu có chết thì cũng không thành ma đói". Huy chỉ cười, dựng chiếc xe cạnh lề  đường và theo Hùng vào cái quán cóc nghèo nàn bên đường Công Lý. Chênh chếch phía bên kia là quán bánh bao ông Cả Cần. Ngọn đèn dầu nhỏ tờ mờ tỏa ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn đủ soi rõ hơi nóng bốc lên từ ly càphê nhỏ và dĩa cơm tấm nóng hổi.

Điểm tâm xong, hai đứa lại lên xe, lượn trên con đường quen thuộc dẫn vào phi trường Tân Sơn Nhất. Ngày nào cũng thế, hàng chục chiếc máy bay đậu trong ụ lộ thiên ướt hơi sương, trông như những con cá lốc đen bóng loáng. Những quân nhân kỹ thuật đang có nhiệm vụ săn sóc con tầu, bận rộn với chiếc xe bồn xăng to lớn đậu nghêng ngang giữa đường. Những bộ quân phục loang vết dầu và những chiếc thang cao mầu vàng cũ rích lăn trên bốn bánh xe vững chắc, di chuyển từ chiếc phi cơ này sang chiếc khác. Mồ hôi nhễ nhại với chiếc áo lính bạc mầu, trách nhiệm và tinh thần của họ rất cao. Đáp ứng với niềm tin vững chắc của phi công tác chiến khi họ thi hành những phi vụ hiểm nguy hàng ngày.

Khi Huy và Hùng vào tới phòng họp thì phi hành đoàn túc trực xuống ca đã sẵn sàng để ký sổ bàn giao và thuyết trình qua loa về những phi xuất có đêm qua. Bọn anh lên ca trực, bắt đầu một ngày mới. Ngồi gác chân lên thành ghế, Hùng nghịch ngợm quay tròn chiếc bút nguyên tử trên tay, chỉ cuốn sổ trực, nói với Huy:
- Bao nhiêu phi vụ đêm qua tụi nó làm sạch, chắc hôm nay chúng mình được phây phả.

Huy trả lời:
- Chắc mày biết trước nên hôm nay mới tình nguyện túc trực như thế này.

Hùng cười khẩy giải thích:
- Tao đổi lấy ngày trực hôm nay, để mai còn phải đi với đào.
 
Huy ngồi đối diện, trên chiếc ghế quay ngược, khoanh tay tì trên lưng ghế, nhìn sang Hùng nói đùa:
- Con đào mới hay vẫn dùng đồ cổ?

Hùng chỉ cây viết về phía Huy:
- Sư mày Huy ạ!  Sao mày nói thế?. Mày vẫn biết trên con đường tình, tao là thằng trung thành nhất của phi đoàn này.

Huy cười:
- Nghĩa là mày vẫn đi với con bé áo vàng?

Hùng gân cổ cãi:
- Con bé áo vàng là em họ tao.
- Gia đình mày đông nhỉ, mà toàn là gái đẹp.

Huy đứng dậy đi về hướng tủ, lấy cuốn sổ ghi giờ bay cá nhân rồi nói:
- Bắt đầu từ ngày mai tao gọi mày bằng anh là vừa.

Hùng ngó lên hỏi:
- Muốn làm quen hả, dễ lắm, chỉ vài tô phở thôi. Mỗi sáng dẫn tao đi "thanh tra" mấy tiệm phở là mọi sự xong hết.

Huy quay mặt lại nhìn Hùng nghi ngờ:
- Thật không?

Hùng gật gù đầu, trầm ngâm như một ông đồ già:
- Ừ...phi đoàn này nghĩ ra chỉ có mỗi mình mày là tin cậy được.

Nháy mắt với Huy, Hùng nói tiếp:
- Trong đám mù thì thằng chột phải làm vua, đó là lẽ đương nhiên. Thằng chột này, mày hên đấy.

Huy nói giỡn:
- Tao có phải là thằng chột đâu. Hay là tại mày thấy tao hay nhíu mắt khi gặp những người con gái đẹp. Vả lại mày cũng biết đó, tao ngoan từ tấm bé cơ mà.
 
Huy cười nhẹ, chẳng ai hỏi tội mà chàng cũng khai:
-  Mầy biết không, ngoan thì có ngoan thật đấy nhưng chỉ trừ có một lần tao dại dột.
 
Huy ngưng ở đó, lững thững đi ra phía cửa. Hùng chờ đợi, tò mò hỏi:
- Rồi sao?

Huy quay lại thở dài nói:
- Chỉ trừ có một lần dại dột lúc mới ra đời, tao ba gai dám đái vào mặt... mụ đỡ.
 
Hùng cười, phụ họa:
- Nước đái trẻ thơ, vô tội mà.

Nhìn Hùng, lắc đầu Huy tiếp:
-  Vậy mà con mẹ ấy nó tức, nó "nẹt" tao một cái đau điếng người. Tao khóc thét lên, rồi tao nghe có tiếng cười, xen với tiếng oang oang của mụ nói với mẹ tao. "Con trai".

 Tao dật mình, nín khóc nhìn xuống. Mẹ kiếp! tao là...con trai thật mày ạ.
Hùng phì cười hỏi lại:
- Có muốn thì trả lời đi, đừng đánh trống lảng.

Không đợi tiếng bạn trả lời, Hùng bắt đầu vào đề:
- Kể từ sáng mai, những ngày nào tao bay chung với mày, hãy dẫn tao đi ăn phở

Rồi Hùng gật gù đầu nói tiếp như ân nghĩa:
- Cậu tha cho phần tiền "Càphê" đấy. Đừng dại trêu cậu, cậu mà đổi ý là mày chết.

                                                  *

      Buổi hẹn đầu, đúng như  Hùng sắp xếp, Huy tới quán sinh tố này để "vô tình" gặp Quế. Lời Hùng dặn, Huy nhớ nằm lòng "mày nhớ nhé, Quế sẽ mặc áo vàng tươi cái mầu mày thích. Khi thấy nàng đến mày phải chạy ra liền. Tao đã đưa hình mầy cho nàng xem rồi. Bố khỉ! cả ngàn tấm hình chỉ có một tấm coi được vì nhờ có bộ đồ bay. Cái áo nó làm mày cao giá đấy". Ngưng một chút rồi Hùng tiếp "Quế sẽ nhận ra mày. Nhớ nhé mày phải thật tự nhiên như đã quen nhau từ kiếp trước. Đừng làm cho nàng bỡ ngỡ là hỏng chuyện đó con. Mấy tô phở của mày coi bộ nuốt khó trôi quá". Rồi Hùng ân cần dặn thêm "Này nhớ nhé khi đưa nàng tới bàn rồi hãy giới thiệu tên, rồi sau đó...quỳ xuống mà van nài tình yêu. Đó là phần của mày. Trả công ông có vài tô phở mà hành hạ ông đến thế này. Ông chỉ giúp cho đến đó thôi. Mày mà không làm được việc thì đừng bao giờ nhìn mặt ông nữa nhé". Và hôm đó Quế đến thật. Nàng đến, khép nép trong chiếc áo vàng tươi. Đón Quế ngay tại cửa vào, Huy nói:
- Mình vào trong kia đi Quế.

Quế dịu dàng gật đầu trả lời anh:
- Dạ.

Huy phục tài anh thật, cái giây phút ban đầu vừa qua anh tưởng rằng sẽ bối rối vô cùng. Nhưng Huy đãqua được rất nhẹ nhàng. Đưa Quế tới chiếc bàn khuất trong một góc, anh kéo ghế mời Quế ngồi. Huy sửa soạn cho một câu nói vào đề, bắt đầu cho một cuộc tình. Những giây phút vừa trôi qua, anh nghĩ rồi mọi sự sẽ có trớn và trơn tru như thế. Nhưng không Huy đã lầm, những câu nói đã được xếp đặt từ trước trong đầu nay oái ăm thay cậy mãi cũng không ra. Cái tự nhiên ban đầu qua đi thật mau. Ngồi đối diện với Quế, chỉ cách một mặt bàn bé nhỏ, Huy thấy khớp. Tim chàng đập mạnh, Huy cố che dấu sự lúng túng của mình mà không hiểu tại sao anh vẫn thấy chân tay thừa thãi. Huy loay hoay thế nào mà quên bẵng đi tất cả. Những dự tính của chàng khi gặp nàng. Những câu nói tưởng rằng chàng sẽ thốt ra dễ dàng, thật mượt mà và chơn chu như giòng suối chảy. Những câu nói chải chuốt đã được sắp xếp sẵn từ lâu, nay không biết chúng chạy đâu hết. Quế thì vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ. Huy lúng túng quá muốn nói đại một câu gì, bất cứ một lời gì để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Bí quá Huy đành thú nhận với Quế:
-  Huy dự định nói rất nhiều với Quế mà không hiểu tại sao khi thấy Quế là Huy quyên tất cả.

Quế cười:
- Thì anh đã nói rồi đó. Anh mở lời thật tự nhiên và thành thật.

Nói xong, Quế cúi mặt mỉm cười, nàng vân vê xâu chìa khóa trên tay. Quế nghĩ thầm cái anh chàng này hay thậït, chưa chiến đấu mà đã đầu hàng. Quế thấy ngồ ngộ và bắt đầu có cảm tình với Huy. Lời anh nói thật mộc mạc và thân mật. Câu nói vừa qua đã đánh gục những ý nghĩ ngờ vực của Quế đã có từ trước. Nàng có thành kiến là những ông phi công thời chiến thường coi trời bằng vung. Bây giờ trước mặt Quế sao Huy hiền lành và dễ thương đến thế. Quế ngẩng đầu lên nhìn Huy hỏi như để khuyến khích:
- Anh đợi Quế lâu chưa?

Huy trả lời:
- Huy cũng chẳng biết có lâu hay không nhưng thấy Quế đến là Huy mừng rồi.

Nhìn Quế,  rồi nhìn đôi bàn tay nàng. Những ngón tay búp măng thon dài thật đẹp. Khuôn mặt trái soan với làn da trắng mịn và bờ môi mộng đỏ. Quế quay mặt sang phía khác tránh đôi mắt đậm tình của chàng
- Quế học trường nào nhỉ?
- Nguyễn bá Tòng anh ạ.
- Năm nay Quế có đi thi không?
- Dạ có.

 Huy hỏi đến đó là hết. Bao nhiêu dự định không hiểu vì sao chúng chấp cánh bay đi thật xa, bây giờ thêm một lần nữa Huy như người đứng ở ngõ cụt, chật chội. Thời gian như đứng lại một chỗ làm Huy thấy ngộp thở. Anh đang lúng túng tìm lối ra. Lời nói đùa của Hùng chiều qua trên đường về "Gặp nàng, mày phải hỏi em bao nhiêu tuổi? Sáng dậy ăn cơm nguội chưa? em học lớp mấy? có hay bị thầy cô đánh đòn không?". Nhớ tới bộ mặt của Hùng hôm qua mà anh phì cười. Huy cảm thấy vô duyên lạ, đã không nói được gì mà bây giờ lại cười vô cớ. Túng quá chàng nói đại một câu cho qua lúc bối rối này. Lời Hùng nói đã vô tình ăn sâu vào tiềm thức Huy từ lúc nào không biết để bây giờ nó như mảnh gỗ trôi trước mắt, anh là người sắp chết đuối, vội vàng chụp lấy cơ may.
- Thế em có hay bị thầy cô đánh đòn không?

Nói xong Huy mới biết là lỡ lời. Hai tai Huy nóng bừng, không hiểu tại sao anh thốt ra câu nói ấy. Huy nghĩ thôi hỏng rồi. Hùng nó hại mình, cứ nhét vào đầu óc anh những câu nói chẳng giống con giáp nào cả. Bây giờ Huy lãnh tật. Huy im lặng như một tội nhân đang ngồi chờ kết án của quan tòa. Quế nhìn anh. Huy cười gượng nhún vai thú tội:
- Anh đâu biết nói gì hơn

Quế ngạc nhiên nhìn anh một lúc rồi cũng bật cười:
- Anh Huy, anh vui thật. Thế anh muốn Quế trả lời anh như thế nào?

Huy bình tĩnh hơn và cũng không ngờ câu chuyện lại thay đổi nhẹ nhàng đến thế.
- Quế trả lời thế nào cũng được, miễn  nghe giọng nói của Quế là Huy vui rồi.

Nàng trêu anh:
- Thế thì Quế không trả lời anh nữa đâu. Quế sẽ ngồi yên và bắt đầu tập giận anh đấy...

Nói xong Quế làm bộ ngoảnh mặt đi nơi khác.
Huy nói:
- Giận anh hả?

Quế im lặng chẳng trả lời. Huy đưa tay lên lấy chùm chìa khóa trên mặt bàn, vô tình đụng phải tay nàng. Quế giật mình quay lại, nhìn anh, mặt nàng bắt đầu đỏ. Huy thấy bồn chồn. Khuôn mặt người con gái đỏ hồng, cặp mắt thật ngây thơ và đôi môi thật tình, chưa có một nét son. Quế lúng túng cúi mặt. Huy nói nhỏ:
- Quế giận anh thật hả?

Quế ngập ngừng, thật ngây thơ:
- Dạ chưa, nàng mỉm cười, nhưng sắp có triệu chứng.

Huy cười vui vẻ:
- Anh tưởng em giận nên tính xin lỗi Quế đây.  
- Bằng cách nào?

Huy ngập ngừng:
- Hay là gọi cho Quế ...một cây cà rem nhé.
- Để hối lộ Quế?
- Không, nhưng để dỗ Quế và cũng để chuộc tội vì đã lỡ lời.

Quế nhìn lên, dáng thật ngây thơ:
- Anh có tội gì đâu?

Huy nói đùa:
-  Nếu không, thế thì đỡ được một cây kem rồi đấy.

Câu chuyện cứ luẩn quẩn loanh quanh, lẩm cẩm như thế rồi Huy chợt nhớ việc phải làm, chàng gõ nhẹ tay xuống bàn và chỉ tờ thực đơn ở phía dưới tấm kính.
- Quế dùng gì?

Quế cúi xuống, nhìn tờ thực đơn in bằng Ronéo mầu mực tím nhạt đã bị nhòe.
- Chè đậu xanh.

Huy vui vẻ :
- Anh cũng vậy.

Quế trêu anh:
- Bây giờ nếu Quế đổi ý, không ăn chè nữa mà ăn kem, hất đầu nhìn Huy, Quế nói tiếp:
- Anh có theo Quế không?
- Theo chứ, nhất định theo chứ, chết bỏ mà.

Hai chén chè đậu xanh để trên bàn. Mầu vàng có lốm đốm mấy hạt vừng nâu nhạt. Chiếc kem sầu riêng Quế cắn dở, nàng đưa cho anh, thật tự nhiên:
- Lạnh quá, anh ăn dùm em đi.

Huy đưa lên miệng, nhìn Quế rồi từ từ cắn ngay vào chỗ có dấu răng của nàng. Như một phản ứng tự nhiên của ngày đầu chưa thân, Quế dơ tay cản yếu ớt:
- Anh!

Rồi Quế im lặng, bén lén. Một cảm giác lạ đến với nàng, Quế thấy dạo dực, cúi mặt, như hưởng trọn niềm vui nhột nhạt vừa chợt đến… 

   Những kỷ niệm của phút ban đầu ấy Huy vẫn còn nhớ rõ như  ngày hôm qua, chàng chẳng bao giờ quyên. Rồi ngày tháng qua đi thật nhanh và biến chuyển đến cũng lẹ, cô em họ của Hùng hai năm sau đó bước lên xe hoa về nhà chồng. Hồi ấy Hùng trách Huy, coi chàng là người không có lập trường vững chắc. Không có can đảm để chiến đấu cho tình yêu chân thật. Hùng ở cùng phi đoàn với Huy thêm một năm, rồi  theo nhu cầu bành trướng của Không Quân. Hùng thuyên chuyển đi Đànẵng, sang phục vụ phi đoàn khác với chức vụ lớn hơn. Và từ đấy hai người ít có dịp gặp nhau nữa. Đến tháng tư bẩy mươi lăm cảnh tan đàn rã nghé, Hùng bị kẹt lại tại Đànẵng và phải đi tù. Xa cách cả chục năm, may thay hai người bạn cũ vô tình gặp lại nhau trên đất khách quê người. Hùng sang đây thật trễ và vô tình lại đến cư ngụ trong cùng một  thành phố với Huy.

      Hôm nay ngồi đây, Huy vẫn còn nhớ đến những ly cà phê bốc khói và những câu nói của Hùng dạo nào "Phở chùa sao ăn vừa miệng tao thế, nó ngon tuyệt lại vừa khẩu vị của tao. Ê Huy mày lấy cho tao cọng rau húng quế, đừng lấy giá. Mày gọi thêm cho cậu ít hành trần. Thứ hành này cậu thích, cậu ăn không bổ ngang thì cũng bổ dọc...". Cái cảnh "mày trả tiền phở, tao trả tiền càphê" không còn nữa, Huy nghĩ mà thấy tiếc. Nửa trái địa cầu bên kia, quê hương của Huy đó bây giờ ra sao? Huy thở dài. Tiếc rẻ thời thanh niên đầy thú vị, nó qua đi nhanh như gió thổi. Con bé áo vàng có tới thật nhưng cũng chẳng ở lại được lâu. Ngày giã từ trong nước mắt "em vẫn yêu anh" và "em nói thật đấy, ngàn đời em vẫn yêu anh" cũng chẳng làm họ gần nhau. Lúc đầu không ai biết được cái lý do tại sao họ thương nhau đậm đà đến như thế mà lại phải xa nhau. Có một điều là từ ngày đó trở  đi bạn bè nhận thấy Huy yêu chiếc áo bay nhiều hơn. Huy đã xông xáo và liều lĩnh hơn trước. Những trái bom Huy thả ngoài trận địa cũng đẹp và chính xác hơn. Chiếc tầu Huy bay, bị lôi cuốn, hung hăng với dàn súng máy nổ dòn hơn trước. Con bé áo vàng đã ảnh hưởng khá đậm đến lối sống của Huy. Sau những chuyến bay mệt nhọc, đứng trên cánh máy bay anh thường âu yếm vuốt cái huy hiệu cánh bay thêu trên ngực áo mà mỉm cười hãnh diện. Chỉ có Hùng mới hiểu rõ mối tình giữa người bạn mình và cô em họ hơn ai hết, nhưng cũng đành chịu bó tay. Sau này người ta mới hiểu chính cái nghề bay bổng đã chận lối con đường tình của Huy, tưởng rằng sẽ đi đến một hôn nhân tốt đẹp. Gia đình Quế sợ đời phi công ngắn ngủi, ảnh hưởng đến tương lai của con gái họ. Huy chán nản, khép cửa lòng, đến bây giờ thì đã cả chục năm  rồi mà Huy vẫn còn độc thân. Vẫn chung thủy với hình bóng người con gái áo vàng thủa trước.

    Chờ mãi rồi Hùng cũng tới. Như mọi lần sau khi nói vài câu chuyện chẳng có đầu có đuôi. Hùng đứng dậy vội vã hòa mình vào đám đông cho kịp chuyến xe, bôn ba với cuộc sống hàng ngày. Sáng nào cũng vậy Hùng hấp tấp như thế để kịp đi giao bánh cho mấy tiệm ăn của người Việt ở vùng này. Hùng đã hứa với họ là sẽ giao hàng trước giờ làm việc của các công tư sở của thành phố này. Nhìn Hùng với nét cần cù kiên nhẫn chịu đựng, Huy thấy lòng mình se lại. Hoàn cảnh của Hùng thật tội nghiệp. Sau những ngày tháng tù tội, xé tròn tám cuốn lịch, Hùng sang đây muộn màng. Mọi việc đều lở dở không như ý anh mong muốn. Vợ Hùng và ba đứa con còn nhỏ chưa giúp đỡ được gì. Chị Hùng ở nhà chỉ lo cho con thôi cũng đủ mệt. Tính tình chị thật hiền lại hơi nhút nhát. Sinh ngữ lại chưa thông thạo, thế cho nên mọi việc đều phải trông cậy vào bàn tay của chồng. Hùng đầu tắt mặt tối làm việc suốt ngày nhưng không lấy đó làm buồn, anh an phận với cuộc sống mới. Cực nhọc nhưng hạnh phúc. Anh có niềm vui riêng, Hùng thấy rõ được cái tương lai chắc chắn của đám con anh sau này.

                                             *

     Huy nhìn ly càphê bỏ dở và những tàn thuốc nằm ngổn ngang Hùng để lại trên bàn. Vẫn mùi khói thuốc quen thuộc ấy, nhưng Hùng thì đã khác nhiều. Con người ngày xưa một thời, chẳng ai ngờ được, là một phi công của một không lực mạnh đứng vào hàng thứ tư trên thế giới mà bây giờ... Huy chẳng dám nghĩ tiếp nữa, lơ đãng đưa ngón tay, nối những giọt càphê còn vương trên mặt bàn. Huy nhớ lại câu của Hùng nói với anh ngày nào "Cậu tha cho phần tiền càphê đấy, đừng có dại trêu cậu, cậu mà đổi ý là mày chết". Huy đứng dậy đi vài bước, rồi bất chợt quay lại nhìn chiếc ly càphê. Gật gù trầm ngâm nói lẩm bẩm một mình "nó cũng có khác với những ly càphê tại khu trại gia binh năm xưa thật". Hình ảnh ngày qua tưởng đã trôi mất, nay bỗng trở về mãnh liệt. Huy thấy xót xa trong lòng. Cả một góc trời kỷ niệm ụp xuống, bao lấy Huy. Hình ảnh Quế đang đứng chờ anh nơi góc phố, đón Quế đi học vào những ngày anh được nghỉ bay. Nụ cười của cô bé áo vàng và mầu nắng hanh buổi sáng. Những lúc nàng đợi anh dưới mái hiên sân trường, những ngày mưa, ngày nắng, ánh mắt  ấy và những hạt mưa sa. Những lần anh đến đón trễ, Quế vẫn kiên nhẫn chờ anh, vạt áo dài ướt đẫm nước mưa. Quế vẫn ôm chồng sách trên tay, bồn chồn mắt ngóng nhìn về nơi cuối phố. Ôi kỷ niệm! Hồng Quế cái tên gọi của một loài dược thảo mà anh đã vấn vương. Nơi đất khách quê người, Huy tin rằng anh sẽ giữ được mãi hình ảnh Quế, như hành trang sẽ theo anh suốt cuộc đời. Hồng Quế, cô bé áo vàng, cái dấu vết duy nhất lưu lại cho một mối tình lỡ. Hôm nay đã có lần anh định hỏi thăm Hùng về Que,á nhưng không hiểu tại sao Huy không nói ra lời. Anh thở dài, lời ca của một bản nhạc tình nào vang vọng trong anh "một ngày nào, cho tôi được gặp lại em, đôi môi  ấy đến  nay còn nồng. Một lần nào cho tôi được gặp em, có chút tình xin đốt một lần." lời hát nhỏ dần và tan trong sương mù buổi sáng  của thành phố này. Huy lắc đầu thở dài, dường như có một chút gì còn đọng lại như khói thuốc đắng nơi đầu môi.

        Trời cũng bắt đầu sáng tỏ, Huy nhìn chiếc xe buýt vừa vào bến đậu. Đám hành khách chuyển vội sang chuyến khác để đi cho kịp giờ làm việc. Huy gạt bỏ điếu thuốc dở, theo dòng người ngược xuôi, lên xe. Anh không vội vã như Hùng sáng nay, vì anh biết chậm thế nào thì chiếc xe buýt này cũng đưa anh đến nơi làm việc thường ngày. Huy sẽ lầm lũi đi vào căn phòng có bốn bức tường kín, có máy lạnh, có những bộ mặt của những người không cùng quê hương, nói không cùng ngôn ngữ với  anh. Trả đủ tám tiếng đồng hồ "tù tự do" xong, anh lại về nhà, sửa soạn cho ngày mai để đón nhận tám giờ khác. Anh như chiếc kim quay đều trên mặt đồng hồ vô tri. Hết vòng quay này rồi sẽ sang vòng quay khác. Huy rùng mình, rồi đây anh sẽ dần dần trở thành con người máy ngây ngô.

Đào Quang Vinh
Trích “Phiêu Bồng”
Xuất Bản 2002

 


Trôû Veà Trang Vaên Ngheä Khoâng Quaân Orlando