Một Thưở Lộng Gió

Tặng Phạm Sơn, Trần Anh Hùng, Liêng Hoàng Ðiệp
vànhững cánh chim của TỔ QUỐC KHÔNG GIAN.
Sơn Trường



Cơn mưa lạnh buổi chiều đi thật vội!
Thật mong manh theo từng giọt đong đưa.
Có làm tràn một nỗi nhớ xa xưa?
Cứ réo gọi mỗi khi trời gió lộng.

Ôi thưở ấy máu còn khơi nhịp sống,
Vòm trời cao sao vừa với tầm tay,
Quẳng bút nghiên kẻo mộng uớc vụt bay,
Cười ngạo nghễ xá gì ly rượu tiễn.

Ðể từ đó say men đời chinh chiến,
Chân miệt mài phiêu bạt dặm trường xa.
Ðất trời kia rộng cửa đón mời ta,
Hồn ngây ngất đắm say vì sao lạ.

Nào những buổi vầng dương vừa ló dạng,
Cánh gầm gừ đã réo gọi ngàn phương.
Ngọn gió về đây! Ngọn sóng trùng dương,
Tàu nhẹ cánh đường bay dài tiếc nuối.

Ôi mây nước phiêu bồng trong nhịp thở,
Giải nắng vàng theo cánh rải muôn nơi.
Thoáng bên tai súng đạn xé tơ trời,
Nghiêng thân sắt, đạn bom chào bom đạn.

Và vạn vật đắm chìm cơn mộng ảo,
Ánh trăng non đùa cợt với vòng quay.
Ta cao vời quên nhân thế ngủ say,
Trăng một mảnh, tình ta riêng một cõi!

Nhưng tan nát một chiều cơn bão loạn,
Súng gươm ơi! chưa rỉ đã mòn hơi!
Hận ly hương chôn chặt mộng vá trời,
Hồn viễn xứ ngậm ngùi thân cô lữ.

Nâng ly rượu kính dâng hồn nằm xuống,
Vài câu thơ cho kẻ quỵ bên đường,
Một bài ca dành người chốn muôn phương,
Cờ lộng gió vẫn chờ tay tráng kiệt.

     Sơn Trường



Trở Về Trang Văn Nghệ Không Quân Orlando